Chương Năm Trăm Bốn Mươi Ba

GRYFFIN

“Chết tiệt!” Tôi gầm lên, ném cái nhìn tức giận về phía Domonic. “Tôi đổ lỗi cho cậu vì chuyện này.”

“Đổ lỗi cho tôi á?” Domonic cười khẩy, rồi ngả người vào ghế bành, cười nhạo tôi như một tên khốn. “Chuyện này hoang đường đến nỗi tôi gần như muốn nghe lý do, nhưng tôi sẽ bỏ qua vì ...

Đăng nhập và tiếp tục đọc