Chương 1394

Cô chỉ có thể tưởng tượng quả dại trong tay mình là chân thỏ, cắn một miếng to, cắn ngay vào lưỡi, nước mắt rơi lã chã, không biết là vì tủi thân hay vì đau.

Trịnh Kiệt Minh thấy vậy, cười bất lực, nhưng vẫn rất chiều chuộng cô em gái này. Anh đứng dậy đi về phía Lục Trần.

Trịnh Tâm Như lớn tiến...

Đăng nhập và tiếp tục đọc