Chương 164

“Anh ơi, xong chưa?” Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi thở hổn hển ngồi bệt trên ghế, trong lòng ôm cô ấy vẫn còn ngủ say, tiếng của anh họ vọng vào từ bên ngoài.

“Xong rồi,” tôi nói yếu ớt, vừa rồi thật sự quá mãnh liệt, gần như đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của tôi.

“Vậy có thể mở cửa được...

Đăng nhập và tiếp tục đọc