205. Nhưng đã quá muộn.

Những lời này thoát ra như bị nghẹn, bị bóp nghẹt, và được nói từ tận đáy lòng.

Cơ thể tôi vẫn còn run rẩy, nhưng vững vàng hơn tôi tưởng. Vững vàng như một người chọn bước xuống sân khấu với sự tự trọng, dù bên trong vẫn muốn tiếp tục nhảy múa trong lửa.

Mắt Abraham mở to, và trong một khoảnh khắc,...

Đăng nhập và tiếp tục đọc