Chương 3
Cửa sau mở ra và tôi thoáng nhìn thấy một đường băng, chúng tôi bị bịt mắt. Hannah và Nikki cố gắng chống cự, còn tôi thì tự nguyện đi. Không cần phải làm mất sức mình. Tôi sẽ tìm cách thoát khỏi bọn họ. Tôi sẽ làm được. Họ lôi kéo chúng tôi lên máy bay. Tôi nghe thấy Hannah và Nikki cố gắng la hét, chỉ nghe thấy âm thanh bị nghẹn lại. Nikki hoặc Hannah chắc đã đá ai đó vào chỗ hiểm vì tôi nghe thấy tiếng chửi rủa rồi sau đó là tiếng ai đó bị tát. Tôi cần tìm cách để nói với Nikki và Hannah tiết kiệm sức lực cho đến khi thời điểm thích hợp. Chúng tôi bị đẩy vào ghế và tôi nghe họ nói tiếng Ý, chỉ có thể nghe được rằng điểm đến là Texas. Ít nhất vẫn còn trong nước. Tôi biết chuyện gì đang xảy ra, tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Những người này sẽ bán chúng tôi. Chúng tôi sẽ trở thành một trong những con số thống kê về buôn người. Tệ nhất là chúng tôi ở cùng nhau và sẽ không ai tìm kiếm chúng tôi ít nhất trong 3 ngày. Khi đó thì quá muộn, chúng tôi có thể đã ra khỏi nước. Tôi cảm thấy mình bắt đầu hoảng loạn, nhưng tôi có cách để trấn tĩnh bản thân, bằng những hơi thở sâu. Tôi cũng biết nếu chúng tôi chống lại họ, họ sẽ dùng thuốc mê và tôi cần phải tỉnh táo để biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh. Nếu muốn trốn thoát. Tôi sẽ làm theo lời họ, tôi sẽ ngoan ngoãn và chờ đợi.
Máy bay cất cánh và tôi tự hỏi phi công được trả bao nhiêu để làm ngơ. Tôi là sinh viên luật hình sự nhưng có hai loại người mà tôi sẽ không bao giờ bào chữa, đó là những người liên quan đến buôn người hoặc lạm dụng trẻ em. Trong sách của tôi, những kẻ buôn người và lạm dụng trẻ em thuộc cùng một loại.
Chắc hẳn tôi đã ngủ gật lần nữa, có lẽ do thuốc vẫn chưa rời khỏi cơ thể vì tôi cảm thấy chúng tôi đang hạ cánh. Khi máy bay dừng lại, những người đàn ông lôi kéo chúng tôi ra khỏi máy bay. Nếu những gã này không cẩn thận, chúng tôi sẽ bị bầm tím hết. Chúng tôi được đưa lên một chiếc xe van, tôi đoán vậy, tôi đang nhìn lén dưới tấm bịt mắt. Nikki và Hannah chắc đã mệt mỏi vì chống cự hoặc bị đánh thuốc mê vì tôi không nghe thấy tiếng họ. Tôi muốn hỏi thăm về họ nhưng quyết định không nói gì. Chúng tôi lái xe khoảng một giờ rồi xe dừng lại và cửa sau bị kéo mở. Họ giúp tôi ra khỏi xe mà không kéo mạnh, nhưng tôi vẫn không nghe thấy Nikki hoặc Hannah đâu cả.
Tôi bị đưa đến một nhà kho với rất nhiều buồng giam, tôi sẽ gọi chúng là buồng giam. Có rất nhiều cô gái khác ở đó, mỗi người đều bị nhốt trong buồng riêng, có buồng còn có hai hoặc nhiều hơn. Tôi hy vọng họ sẽ nhốt Nikki, Hannah và tôi vào cùng một buồng, để tôi có thể nói chuyện với họ. Một trong những người đàn ông đẩy tôi vào buồng và hỏi, "Sao cô không chống cự lại chúng tôi? Cô đã bỏ cuộc rồi à?" "Nếu tôi chống cự thì tình hình có thay đổi gì không?" tôi hỏi lại hắn. "Không, nhưng chúng tôi sẽ thấy thú vị hơn." "Xin lỗi, tôi làm hỏng niềm vui của các ông rồi." Hai người đàn ông khác mang Nikki và Hannah vào và ném họ lên tấm nệm dưới sàn. Tôi tháo băng bịt mắt của họ. Tôi cố gắng đánh thức họ nhưng không thành công. Tôi ngồi ở góc nhìn xung quanh. Có vẻ như tất cả các cô gái khác đều đang phê thuốc trừ tôi. Một số trông có vẻ đã ở đây một thời gian dài với thức ăn vương vãi trong buồng như thể họ đã có một trận chiến thức ăn với ai đó.
Một lát sau, tôi lại ngủ thiếp đi. Tôi tỉnh dậy khi những người đàn ông mang thức ăn vào buồng. Nếu có thể gọi đó là thức ăn. Nó trông giống như thức ăn trong tù hoặc tệ hơn. Nhưng tôi sẽ ăn để giữ sức, tôi cố gắng đánh thức Hannah và Nikki nhưng họ vẫn chưa tỉnh. Cô gái trong buồng đối diện nói, "Họ sẽ còn hôn mê một lúc nữa. Sao cô không bị phê thuốc?" "Tôi không chống cự," tôi nói với cô ấy. "Sao vậy? Cô đã bỏ cuộc rồi à?" cô ấy hỏi. Tôi tự hỏi làm sao để trả lời cô ấy. Tôi không thể tin tưởng ai ở đây. "Không, tôi không bỏ cuộc, tôi chỉ không thấy ý nghĩa. Chúng ta không thể trốn thoát được." tôi nói với cô ấy. "Cô nói đúng về việc trốn thoát. Tôi đã thấy có người thử và họ bị bắn ngay trước mặt chúng tôi." "Chắc hẳn đó là một cú sốc?" "Đúng vậy, chúng tôi đều hét lên rồi những người đàn ông vào và cho chúng tôi phê thuốc." "Hy vọng điều đó không xảy ra lần nữa," tôi nói với cô ấy.
"Tôi nghe nói chúng ta sẽ ở đây thêm hai ngày nữa." Cô ấy nói, "Cô đã ở đây bao lâu rồi?" "Hai hoặc ba ngày, không chắc lắm." Những người đàn ông lại vào và chúng tôi nhanh chóng vào góc của mình giữ im lặng. Tôi bắt đầu tính toán trong đầu họ đã bắt chúng tôi vào tối thứ Bảy hoặc sáng sớm Chủ nhật. Tôi chắc chắn chúng tôi đã đi thẳng đến sân bay. Vậy hôm nay chắc là Chủ nhật. Hai ngày nữa có nghĩa là chúng tôi sẽ rời đi vào thứ Ba đến nơi mà Chúa mới biết. Khi những người đàn ông đi ra, tôi cố gắng đánh thức Hannah và Nikki lần nữa nhưng họ vẫn chưa tỉnh. "Cô đang phí thời gian," cô gái đối diện nói, "thuốc họ cho là loại mạnh, nó làm cô bất tỉnh nếu cô không quen với thuốc. Nhìn qua thì các cô chắc chắn không quen với nó."
Tôi trở lại góc của mình và nghĩ về cách tôi đã đến đây, rồi tôi bắt đầu cười như điên. Cô gái trong buồng đối diện chỉ nhìn tôi. Cô ấy có lẽ nghĩ tôi điên nhưng nghĩ mà xem, tôi đến đây bằng cách nghe lời bác sĩ tâm lý khuyến khích tôi ra ngoài và vui chơi. Nhìn xem tôi đang ở đâu bây giờ. 'Vâng, bác sĩ, tôi đang có một thời gian tuyệt vời.' Tôi nói với không ai cả.






































































































































































































































