113 - “Vậy, bây giờ thì sao?”

Ngay khi Jackson rời khỏi phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm, không nhận ra mình đã nín thở từ lúc nào. Tôi vuốt tóc, đẩy những lọn tóc nâu ra sau và thở dài. Đôi mắt lo lắng của tôi nhìn Julian, người vẫn ngồi im lặng hoàn toàn. Tôi vẫn không thể đọc được biểu cảm của anh ấy, nhưng bằng cách nào đó, tôi ...

Đăng nhập và tiếp tục đọc